Mâu thuẫn quyền lực
Sau khi a.V lên tiếng, và tổng hợp lại thông tin, tớ thấy sự việc bắt đầu logic. Nên ghép lại tổng thể như sau:
1. Tại sao mâu thuẫn?
Đó là vấn đề quản trị trong doanh nghiệp, a.V có nói rằng do c.T ứng xử theo kiểu "chủ-tớ", còn a.V thì lại muốn như "anh-em". Tất nhiên, đó chỉ là cách nói thế thôi. Đã đi làm thuê, thì quan hệ là "chủ-tớ", người nào khéo cư xử hơn thì khiến cho NLĐ dễ chịu hơn, cảm giác như "anh-em".
Trực quan vấn đề hơn, vd trong tự nhiên có loài sư tử. Mỗi con sư tử đực chiếm cứ 1 lãnh thổ, nó không chấp nhận con sư tử thứ 2. Nếu bất kỳ con sư tử nào đến đều phải chiến đấu với nó.
a.V là 1 con sư tử đực, anh ta chiếm 1 vùng lãnh thổ là Trung Nguyên (TN). Con sư tử cái là c.T, đầu tiên khi mới vào TN dù nắm vai trong lãnh đạo, nhưng tổng thể hành vi đúng là sư tử cái, tất cả nằm dưới kiểm soát lãnh thổ của sư tử đực.
Con sư tử đực có phần sao nhãng, hoặc cho là những việc đó không cần mình làm. Nên ủy thác nhiều công việc hơn cho sư tử cái, còn bản thân thì có xu hướng... theo đuổi tín ngưỡng. Điều này, khiến cho sư tử cái có quyền lực như sư tử đực.
Sư tử cái, được nắm quyền sư tử đực trong 1 thời gian dài, dẫn đến sự ngộ nhận về bản thân. Nó cũng tưởng mình là sư tử đực, các mâu thuẫn về quản trị trong 1 lãnh thổ bắt đầu, và...
chính thức đó là cuộc chiến của 2 con sư tử đực.
a.V với tính cách ngông cuồng, có phần độc đoán, thích áp đặt, và nghĩ rằng mình luôn trên người khác. Nên có 1 đòn phủ đầu khiến cho c.T vô cùng choáng váng. Đó là "tống cổ c.T ra khỏi TN".
**
2. Diễn biến cuộc chiến
2.1. c.T
Nhìn chung, trên tất cả phương diện về thương hiệu cá nhân, tài chính, luật pháp. a.V đều trên cơ c.T rất nhiều, và c.T đã có cách phản ứng khá hèn, không tỉnh táo của kẻ yếu:
- tất cả những gì trong thời gian nắm quyền sư tử đực, c.T đều đã thu về lại hết. Vd: giả chữ ký bán lại toàn bộ cổ phần TN ở Singapore cho chính mình với giá $1; móc nối và mở ra thương hiệu King Coffee mới;
Nếu là 1 người đi làm CEO thuê, mà thu lại được như c.T cũng là khá nhiều rồi. Nhưng, ở đây còn là 1 người vợ nữa, nên c.T không cam tâm.
- công bố thông tin ra bên ngoài truyền thông: tự mình khen mình, công bố thông tin tài chính của TN, công bố khá nhiều thông tin chắp vá sai sự thật,... đó là sự trả thù.
- quan trọng nhất, nếu có thể được: là chứng minh a.V bị tâm thần. Có nghĩa là khả năng, biết đâu dù rất thấp TN lại về tay c.T.
2.2. a.V
Cách trả đòn của c.T dậy lên 1 cơn sóng truyền thông, khiến cả xã hội tập trung vào. a.V lại là 1 kẻ vô cùng nhạy bén trong kinh doanh, lẽ nào không nhìn ra điều đấy?
TN sau 1 thời gian quá dài im hơi lặng tiếng, giờ đây lại nổi như cồn. Doanh số, lợi nhuận,... đều tăng nhờ c.T. Bao nhiêu kế hoạch làm MKT, như tặng sách, mua siêu xe đi diễu,... đều thua c.T gào rú trên internet hết.
Vậy, theo bạn tốt nhất là a.V nên làm gì với tình hình này? Tốt nhất, đang có trend thì diễn theo luôn. Bảo tao điên, tao giả điên theo. Bảo tao thần kinh, tao cũng diễn cho xem.
Ân tình đã hết, đó chỉ còn là cuộc chiến của 2 con sư tử. Sư tử cái phản ứng lại mạnh bao nhiêu, chẳng thấm gì... lại càng đem lại lợi ích cho sư tử đực. Cho đến khi.
c.T lập ra trang FaceBook, và công bố "sao kê tài chính của TN". Việc cũng bắt đầu đi quá xa rồi. Thì a.V mới lộ ra sự thật "Qua đâu có bị tâm thần", và trả lời các phóng viên rành rọt trong 4 tiếng đồng hồ.
**
3. Chia chác ly hôn
Với đại đa số nghĩ rằng, khi ly hôn thì chia 50/50 tài sản. Thì đó là hợp lý nếu như tài sản ít. Đây là TN, có trị giá lên tới hàng ngàn tỷ đồng, và nhiều giá trị khác đi kèm.
TN đó là lý tưởng của a.V, còn bộ máy sản xuất cùng rất nhiều NLĐ, và... đó là tài sản kế thừa của 4 đứa con. Chia tiền thì dễ, chia TN mới khó.
Chỉ cần cưa 50/50 ra, thì giá trị sẽ bị sụt giảm vô cùng lớn, thậm chí là đổ vỡ hoàn toàn bộ máy. c.T lên truyền thông khóc lóc "chia 50/50 tài sản là cứu TN", đúng là bố láo.
*
Nói ra, có thể phụ nữ cảm thấy phản cảm. Nhưng, nếu phụ nữ kết hôn với gia đình bình thường thì chia chác đơn giản. Còn nếu phụ nữ kết hôn với những gia tộc giàu có, thì gia tộc đấy chỉ có để lại tài sản cho đứa con. Kể cả khi người chồng đột tử, người phụ nữ đấy cũng chỉ có quyền... giám hộ tài sản cho con.
Đó là đặc tính "duy trì nòi giống - tính kế thừa" của con người. Bởi phụ nữ, nếu đã lấy chồng mới, có con mới... thì tài sản đó, chưa chắc đã toàn vẹn đến được những đứa con của chồng cũ.
Kể cả các tỷ phú trên thế giới nếu có ly hôn, cũng không bao giờ có chuyện chia 50/50 tài sản cho vợ, họ chỉ đưa cho vợ cũ 1 khoản tiền lớn đủ để sống hết đời. Tớ đố bạn tìm được ông tỷ phú nào làm việc chia 50/50 đấy? Kể cả là Elon Musk.
*
Về phần c.T, đó là con người không biết vị trí của mình ở đâu. Hoặc, do cái tham vọng lớn quá, khiến chị ta luôn muốn mình trở thành 1 con sư tử đực. Giờ cũng lại đang tìm lãnh thổ mới cho riêng mình với King Coffee.
Về phần a.V, để thành công được, phải có phần ích kỷ,.. đó là cái giá phải trả. Không ở vị trí a.V, không thể hiểu được những vấn đề phải đối mặt.
Phụ nữ nếu chấp nhận an phận 1 chút, thì như c.T thừa sung sướng cả đời. Tham vọng của phụ nữ chuyên chính sẽ nổi lên sóng gió. Vậy thôi.
Theo thống kê dân số của cục thống kê, cho tới hiện tại (2018) dân số của chúng ta có khoảng 95tr người. Trong đó số người không có khả năng làm kinh tế theo thống kê là 40-45% nghĩa là rơi vào sấp xỉ một nửa. Thống kê này chỉ ra những người trong độ tuổi này là dạng dưới 15 và trên 55-65 đến độ tuổi cao nhất con số thống kê có thể chênh lệch +/-5%/. Nghĩa là có thể lên tới 50%. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cứ một người đi làm sẽ phải nuôi thêm được một người. Nhìn vào quỹ lương và thu nhập bình quân của Việt Nam bạn sẽ thấy là nếu nuôi một cách đầy đủ thì chưa chắc đã đủ. Vậy có nghĩa là vẫn còn thiếu hoặc đói ở khía cạnh nào đó.
Vẫn chưa hết, theo thống kê cả nước có 11/95tr người lao động trong khối nhà nước. Nếu chia ra trong khối lao động thì 11/45tr người lao động. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cứ 4 lao động thì có 1 lao động không thật sự làm ra của cải vật chất cho xã hội mà xã hội vẫn phải trả lương 1 phần và thưởng 1 phần. Lại có nghĩa là 3 người thì ngoài nuôi 6 miệng ăn sẽ phải nuôi thêm khoảng 1 miệng lương và 1 miệng thưởng. Chưa tính đến việc phải trả nợ công và nuôi những miệng tham nhũng thì rất có thể 1 người lao động với mức thu nhập bình quân sẽ phải nuôi tới 3-4 người. Trong khi thu nhập bình quân năm vào khoảng 50 triệu chia đều ra được khoảng 4-4,5tr/ tháng mà nuôi những 3-4 miệng ăn thì không bao giờ ngóc đầu lên được. Trong khi nợ công chia ra đầu người mỗi người sinh ra cũng thêm 30-40tr nữa thì không thể hiểu nổi chúng ta đến khi nào mới giàu được.
Đa phần dân số lao động làm nông nghiệp và làm thuê làm nghề với mức thu nhập rất thấp vừa nuôi 1 con nhỏ 1 bố hoặc mẹ lại thêm 1 cán bộ và một tham nhũng vậy sẽ phát triển bằng cách nào?
Để thoát nghèo để đủ ăn cho nhân viên bán hàng thì GDP tối thiểu phải gấp 4 lần mới đủ chi trả chứ chưa nói tới chuyện tích lũy trong khi chúng ta cố gắng gồng gánh và vững tin vào tương lai như truyền thông dẫn dắt thì chúng ta đã gần như lú lẫn. Bởi chỉ có lẫn mới không tính lạm phát, bởi chỉ có lẫn mới không tính việc già đi của dân số, bởi có lẫn mới bỏ qua sự "đói" hơn khi dân số tăng mỗi năm dương 1 triệu người. Chúng ta mù quáng lao động mù quáng tin và mù quáng nghĩ rằng tương lai sẽ thật sự tươi sáng nếu cứ làm lụng như vậy. Chúng ta quên mất thực tế là chúng ta đang tiến về dẫn đầu đội sổ trong những quốc gia nghèo cmn nhất hành tinh này.
Rồi đó, năng lượng tăng, dân số tăng, ô nhiễm tăng, lạm phát tăng, thuế tăng, phí tăng, tham nhũng tăng và gánh nặng tăng nhưng giá thóc gạo nông sản nông dân bán ra có tăng hay không? => KHÔNG.
Giá thịt cá khi nuôi xong bán ra có tăng không?=> KHÔNG.
Nhưng giá hàng loạt các thứ mua về tiêu dùng chắc chắn sẽ tăng.
Vậy là biết tại sao không có tích lũy rồi, vì đã đủ ăn đâu mà tích lũy. Chúng ta chỉ có một niềm vui trong tương lai đó là tỷ lệ béo phì thừa cân sẽ giảm vì đói mà (fun). Chúng ta cũng vẫn có thể vui vì là con rồng cháu tiên và đang tiến gần hơn với thế giới thần tiên sống trên trời hít không khí vẫn sống. Chúng ta vẫn có thể tự hào vì là quốc gia hạnh phúc nhất. (vì ngu ngốc cmn nhất).
Nhưng chúng ta sẽ rất buồn vì kiếm không đủ bỏ vào mồm, không đủ nuôi bố mẹ già lại nhiều bệnh tật, không đủ nuôi con cái khi thị trường đắt đỏ, không đủ để nuôi cán bộ, không đủ để nuôi sâu mọt và không bao giờ có tích lũy. Những người lao động cứ thế gầy đi, bệnh tật nhiều hơn, mà không dám chữa, thuốc bán đắt hơn rồi cái gì cũng đắt theo chỉ có sức lao động và giá trị con người là rẻ mạt. Không bao giờ có mùa xuân y tế miễn phí cũng không bao giờ có hiện thực giáo dục miễn phí, chẳng có lợi ích từ tài nguyên thu về, chẳng có phúc lợi xã hội. Đẻ ra mắc nợ tổ quốc, chết đi vẫn sẽ mắc nợ, đời con đời cháu vẫn phải cõng nợ, đất rồi thành đắt đỏ đến chỗ chôn cất cũng phải thầu mua với giá trên trời.
Nếu cứ thế này chúng ta vẫn sẽ mãi nghèo theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Dám chắc hầu hết mọi người đọc bài này lương cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu mà cuộc sống khổ sở chắc ko biết bao nhiêu mà kể, có bệnh chắc gì đã dám đi khám chữa, có thèm chắc gì đã dám mua ăn, có ngu dốt chắc gì đã có tiền mà đi học, túm váy lại là mấy người chắc có tương lai.
Thế nên bảo sao đội ngũ ăn lương lại muốn ăn thêm cả thưởng cả lậu nữa. Vì nghèo, vì đói, vì quá đói mà làm gì có lựa chọn nào khác đâu. Thế nên sau này anh chị có đẻ con xin đừng đưa con cái vào quy chế không làm ra của cải mà vẫn nhận lương nhé. Giờ có mỗi con cái là tương lai nên đừng tự biến tương lai trở thành gánh nặng. Không lại phải cái ngày bố mẹ đi làm đóng thuế để trả lương cho con từ khi đủ tuổi lao động đến cuối đời. Như thế rất đau, đau lắm luôn á.
P/s: Có đính chính thêm thông tin ở phần bình luận luôn á.
Thuốc stud 100 spray mua bán ở đâu tại TPHCM Hà Nội giá bao nhiêu © 2015 - Designed by Templateism.com, Plugins By MyBloggerLab.com